Đêm thứ 2 tại Islambad, không khí nhạt nhẽo lạnh tanh. You
còn nhớ lần me đi Afghans không, được nghe giọng nói của you là niềm an ủi duy
nhất mà me có, kể cả khi chứng kiến một trong những người bạn chết khi làm nhiệm
vụ. Me không biết sao, chỉ cần nghe tiếng nói của You thôi là đã đủ với me rồi!
Me sẵn sàng gọi và nghe You bất kỳ lúc nào kể cả lúc đó đang bắn nhau giữa
ngoài chiến trường.
Đêm qua khi thấy You gọi, You có biết là me vui như thế nào
không nhưng rồi you lại không muốn nói chuyện với me. Me thật sự muốn nghe giọng
nói của You dù chỉ là một lần thôi nhưng có lẽ điều đó là quá khó đối với Me
bây giờ phải không? Đêm qua me ngồi đếm sao và nhớ đến buổi tối hôm thứ 2 đó
khi Me ở bên ngoài nhà You, và ước cho thời gian quay lại để được sửa những gì
đã xảy ra.
Me biết khi 2 người yêu nhau, ai lúc đầu cũng không hợp nhau
cả nhưng sẽ thay đổi cho nhau phải không? 28 ngày vẫn quá ngắn cho chúng ta để
thay đổi, liệu Me còn có cơ hội thứ 2 nữa không? Me không muốn để You bước đi một
mình mặc dù biết rằng sẽ vẫn có nhiều người bên cạnh You, nhưng Me vẫn muốn ở
bên đó với You, bước đi cùng, You có thể khóc trên vai Me bất kỳ lúc nào và
cũng có thể đánh Me khi You bực tức!
Còn đường phía trước vẫn còn nhiều trở ngại, hãy để Me đi
cùng You, để Me chăm sóc You và để Me được yêu thương You….
No comments:
Post a Comment